Riêng tư.



Biết là nhớ cũng bằng không
Tôi ra cửa biển ngồi trông cánh buồm
Tôi rơi vào cuối ngọn nồm
Em rơi vào cuối nỗi buồn của tôi.




May sao Huế vẫn đa tình

May sao mình vẫn là mình đấy thôi

Nhẹ như sợi khói lên trời

Cái duyên Huế nặng với đời nên duyên



Tôi như anh học trò xưa

Cứ vương vấn, cứ mộng mơ, cứ là…

Người qua, chỉ một thoáng qua

Thế mà cũng ngóng, thế mà lại trông

Rứa là Huế đó, răng không

Đa tình với núi với sông với người



Thơ:Hải Kỳ

Tạm biệt.

Bởi vì em dắt anh lên những ngôi đền cổ
Chén ngọc giờ chìm đáy sông sâu
Những lăng tẩm như hoàng hôn chống lại ngày quên lãng
Mặt trời vàng và mắt em nâu

Xin chào Huế một lần anh đến
Ðể ngàn lần anh nhớ trong mơ
Em rất thực nắng thì mờ ảo
Xin đừng lầm em với cố đô

Áo trắng hỡi thuở tìm em không thấy
Nắng mênh mang mấy nhip Tràng Tiền
Nón rất Huế nhưng đời không phải thế
Mặt trời lên từ phía nón em nghiêng

Nhịp cầu cong và con đường thẳng
Một đời anh tìm mãi Huế nơi đâu
Con sông dùng dằng con sông chảy
Sông chảy vào lòng nên Huế rất sâu

Tạm biệt Huế với em là vĩnh biệt
Hải Vân ơi xin người đừng tắt ngọn sao khuya
Tạm biệt nhé chiếc hôn thầm lặng
Anh trở về hóa đá phía bên kia

Huế, tháng 8-1983

Thu Bồn