Dõi mắt ngóng cành Nam
Thương mấy khóm lục bình
Tưởng được chôn chân trong nước
Nào ngờ_ hồ hẹp phải linh đinh
Phía mù xa mưa lút mặt người
Gió giật từng cơn xé ruột
Sao lại chịu tấm thân lữ thứ
Bảy chìm ba nổi giữa mông minh
Bầy Sâm Cầm_ không trở về trong hoàng hôn
Nào phải Phủ Tây Hồ quá nhiều hương khói
Đặc sản Hà Thành chừ thêm món
Nào ngờ thơ nhạc hại chim linh !
Vào Miếu Văn ruột đau như cắt
Đem chúa vua đặt lên cổ Thánh Hiền
Ơi! Thầy Chu- Thánh Mạnh có thiêng
Hẳn đã bỏ nước Nam này mà lĩnh!
Tả Thanh Thiên chữ viết lời không thật
Đâu rồi cóc đội Đài Nghiêng !
Giữa Hồ kia có phải Rùa thiêng
Hay là mả tay Tàu già yểm tĩnh
Từng nghe nói Cao Vương thổ huyết
Bởi giở trò_ trấn yểm phương Nam
Giờ nhìn lên Lý Thái Tổ ai làm
Mà mặt mũ cứ như là Tần Chính
Thiên Đô chiếu_ chưa "Thuận Thiên thừa vận"
Hai trăm mười lăm năm_ hẳn đã quá nhiều
Thái Miếu kia chôn hết một Lý triều
Giờ sót lại vua Tàu hợm hĩnh!
Nơi Hoàng Thành ba vương triều hiển lộ
Đâu còn thế Phục Hổ- Tiềm Long !
Giòng Tô Giang chừ kênh thối nghẹn lòng
Nên thần thánh chẳng còn_ còn toàn quỷ tính
Lòng sôi sục khi vào cung Hữu Nghị
Bốn nghìn năm sỉ nhục cuộc này đây
Khi Rồng thiêng phải quấn dưới chân giày
Đôi mắt ngọc dõi soi trong váy lĩnh
Khi Rùa đen được mắng đồ nhơ nhuốc
Thế Kim Quy chầu chực giữa ngõ vào
Ơi! Thăng Long "Thiên Thủ" cứ lộng trào
Xem dân dại nên ra tay lừa phỉnh
Chợ Bát Tràng xe đi về tám hướng
Chén men Tàu hại độc dấu môi sen
Võ đại tướng trên bình cười những khoe răng
Dưới gái Việt bị thằng Tàu hiếp hĩnh
Nhìn Thái Cực đồ biết ngày đại thảm
Khi Âm Dương điên đảo lộn tùng phèo
Chiều qua đê_ qua những làng nghèo
Cắn trái ổi thơm mắt trẻ thơ ngộ nghĩnh
Làng cổ Ngọc Hồi màu Bưởi chấm heo may
Đại Bi Tự_ lời chuông buồn man mác
Hành phương Bắc_ bỗng thấy lòng tan nát
Thương mấy khóm lục bình hồ hẹp phải linh đinh
Hoài Thu Tử Lê Văn Long
Quảng Nam 4/11/2010
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét