Tất cả mọi người sinh ra có quyền bình đẳng. Tạo hóa đã ban cho họ những quyền thiêng liêng bất khả xâm phạm. Trong những quyền ấy, có quyền được sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc.
Thứ Hai, 28 tháng 11, 2011
ÔNG TỔ NGÀNH MARKETING DU LỊCH VIỆT NAM
Trạng Quỳnh đãi vua.
Ngành du lịch chúng ta thờ ông tổ nghề marketing là ông Trạng Quỳnh.Ý hẳn các bác có thể băn khoăn mà tự hỏi,cái ông Ba Phi đời đầu,ông Đông Phương Sóc cú áp chót ấy thì liên quan gì đến nghề du lịch mà bảo.Có đấy.
Chuyện rằng năm đó,trên quãng sông nào đấy,trạng ta ngày ngày sang đò (có thể đi học lớp bổ túc,cũng có thể đi tán tỉnh bà Điểm,ai biết được mục đích thật sự của những ông sẽ được phong chức Trạng nay mai),chỉ biết là Trạng có đi đò,và tất nhiên,một người như Trạng không thể làm một cái việc rất chi là đời thường,là trả ba xu tiền đò.Trạng,như bao ông trạng nhan nhản đời nay (nhiều nhất là khu vực Ba Đình),trạng hứa sẽ trả và nhận trách nhiệm về lời hứa đó.Ngày qua ngày lại qua ngày lá xanh nhuộm đã thành ...cây vàng lá,trạng mất khả năng chi trả...
Bị Elliot,à quên,bị cô lái đò đòi và dọa kiện ra tòa,Trạng gãi đầu gãi tai và hẹn...lần này thì hẹn đến ngày mỗ...tháng mỗ.
Đến ngày ấy,Trạng dựng một cái chòi giữa sông,và cho lính đi rao khắp nơi rằng trạng sẽ bán thơ (tất nhiên sau này bác Nguyễn Duy cũng đua nóng với Trạng về khoản này)...
Dân ta,tất nhiên là rất mê thơ...Nhà nhà làm thơ,ngành ngành xuất thơ,quát thơ vào tai nhau đến nỗi nhà thơ Tạo buộc ai muốn đọc thơ mình phải nộp phí nhuận nghe để trả tiền nhậu nhưng cuối cùng khuya nào ông Tạo cũng bò lết về nhà mà chưa kịp đọc bài nào...Chả thế mà Quốc hội suýt nữa ban bố Luật nhà thơ...
Dân ta mê thơ,tất nhiên ùn ùn đi xin thơ...Và vì cái chòi ở giữa sông,con đò của cô gái trở nên độc quyền.Và như bao kẻ kinh doanh độc quyền khác,cô luôn luôn...than lỗ,và luôn luôn đề nghị tăng giá vì không thể kéo dài cái sự đau lòng với mức lương 7.3 triệu một tháng...
Sao mình cứ hay lan man thế nhỉ,rõ chán.Đi luôn vào nội dung thơ đi nào.Hôm đó,ai nấy chen lấn vào chòi cũng được nhận một câu:"Ai xem thơ Quỳnh bú c...Quỳnh" gói cẩn thận trên giấy...dó.
Ai nấy tím mặt,và ngượng...mặc dù nhiều kẻ hâm mộ thần tượng đến độ xem chuyện bợ đít liếm gót thần tượng không đến nỗi là nhiệm vụ bất khả thi cũng không thể nuốt trôi quả này được...Thế là họ quyết tâm trở thành kẻ tuyên truyền không công cho Trạng,không,đúng hơn là hầu bao cô lái đò.
Ai hỏi thơ hay thơ dở thế nào họ cũng không nói,chỉ bảo sang đấy sẽ biết...Và thiên hạ ùn ùn...
Và Trạng đã trở thành ông tổ nghề du lịch Việt nam hiện đại như thế đó.
Chỉ biết,ngày nay slogan ngành du lịch Việt nam có câu:"Đến ngay,trước khi chúng tôi phá sạch" cũng hay.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét